Trong suốt giấc ngủ dài của cuộc đời, tôi thấy mình ở biên giới của màn đêm. Tiếng nói của thế giới quấn lấy tôi ở cuối mọi giấc mơ. Tôi đã rất ngạc nhiên khi tôi nhận ra rằng ở cuối thế giới là một con đường. Một con đường khác. Bốn con đường khắc sâu vào tâm trí của thế giới. Bốn con đường như bốn tấm gương. Con đường đến tương lai là con đường của quá khứ. Những con đường tôi có trước mặt tôi cũng chính là những con đường đưa tôi đến đây. Con đường đến tương lai là con đường của quá khứ.
Thời gian. Thời gian trôi qua trong khi bạn đang cố bắt nó. Một độ cao, phải không? Một câu chuyện buồn, nơi mọi người chạy nhưng không ai có thể thoát khỏi khoảng trống.
Yêu. Khi mặt trời mọc nó mang lại ý nghĩa cho thế giới. Khi mặt trời chiếu sáng, nó mang lại cho bạn sức mạnh mà bạn không nghĩ rằng mình có. Khi mặt trời lặn, đối với một số người còn lại là một đêm dài trong đó * để * hét lên một mình
Bạo lực. Bạo lực, trụ cột của Trái đất. Mẹ của nhân loại. Hấp dẫn như sấm sét và ánh sáng của một cơn bão. Đáng sợ như tiếng bom. Chạy đi, đừng quay lại, nhưng hãy tin tôi: bạo lực sẽ luôn bắt kịp.
Sự thâm nhập. Và sau đó là vô hạn, khoảng trống. Ánh sáng chói lòa của một vũ trụ không biết kết thúc, không có làn gió, không có tiếng thì thầm. Không có người đàn ông nào hét lên ở đây, sự tồn tại của chúng tôi cảm thấy như không có gì ngoài khói thuốc ngẫu nhiên từ một đường ống trên những cánh đồng trống trải, vô tận. Trôi đi, âm thầm
bug fix